TỔ QUỐC MÌNH YÊU BIẾT MẤY EM ƠI!
Thơ: Nguyễn Biểu.
Em nghe không hai tiếng gọi ĐỒNG BÀO
Trên thế giới có nơi nào hơn thế?
Đất nước mình trải qua bao giông bể
Nghĩa ĐỒNG BÀO chẳng thể tách rời nhau.
Em biết không? Từ trong nỗi thương đau
Những cuộc trường chinh nhuộm màu máu đỏ
Khốc liệt, nguy nan muôn vàn gian khó
Bắc - Trung - Nam vẫn gắn bó một lòng.
Vết thương này ta hàn gắn chưa xong
Bởi đâu đó ở trong lòng đất Mẹ
Còn biết bao nhiêu những người lính trẻ
Vẫn chưa về dù đã mấy mươi năm...
Em biết không? Nơi ấy họ đang nằm
Là khe suối xa xăm vùng biên ải
Là ngọn núi là lòng sông, triền bãi
Là cánh đồng là hải đảo xa khơi...
Họ không về! Không về nữa em ơi!
Để chúng ta mãi đời đời “mắc nợ”
Để chúng ta mãi đời đời phải nhớ
Vậy mà giờ em lại nỡ lãng quên???
Hỡi em gái! Người anh chẳng biết tên
Hãy suy nghĩ và hãy nên hành động
Vì Tổ Quốc là niềm tin, lẽ sống!
Bởi chúng ta chung dòng giống Tiên Rồng.
Giữa đại dịch em có biết hay không?
Cả Dân tộc đang gồng mình “chiến đấu”
Và Tổ Quốc Mẹ hiền yêu dấu
Dang rộng vòng tay đón các em về.
Tư cách nào em lớn tiếng trách chê?
Khi Tổ Quốc đang bộn bề gian khó
Đất Mỹ, trời Âu em tìm sang bên đó
Cuộc sống phồn hoa em có nhớ quê không???
Xin hãy đừng lớn tiếng kể công
Đừng đòi hỏi cho riêng mình như vậy!
Hãy nhìn đi rồi em sẽ thấy
Tổ Quốc mình yêu biết mấy em ơi!
Mẹ Việt Nam chẳng bao giờ bỏ rơi
Những đứa con ở mọi phương trời xa tít
Những chuyến phi cơ vẫn vội vàng cho kịp
Hạt gạo, gói mỳ, miếng thịt… vẫn nhường nhau.
Nghĩ đi em! Nghĩ cho cả mai sau
Hãy nghĩ đến màu vàng sao cờ đỏ
Là Tổ Quốc thiêng liêng của em đó
Nếu đã về xin đừng có trách chê!
Tác giả:Bieu Nguyen Nghĩa Hợp, Tân Kỳ, Nghệ An,