Lại một mùa Xuân đến
Và bao
mùa qua đi
Nhớ ngày nao biệt ly
Đu càng như huyền thoại
Ngày hôm nay nghĩ lại
Thuở oai hùng ngày xưa
Dù một chút Bơ thừa
Cũng thấy mình giàu có
Ngày xưa bợ đít nó
Nó bảo gì cũng nghe
Cho tiền và cho xe
Bảo cái gì cũng dạ
Có một loài thật lạ
Chỉ thích được bưng bô
Cái miệng
cũng xì xồ
Theo quan thầy bu Mẽo
Cái thân thì lẽo đẽo
Xin viện trợ mà ăn
Khốn nạn thì muôn phần
Ác hơn loài cầm thú
Đến khi Bu rứt vú
Thì cả lũ ngáo ngơ
Dù biết không bất ngờ
Vẫn tụt quần bỏ chạy
Ngày hôm nay chống gậy
Tít bên bờ đại dương
Vẫn tuyên bố hùng cường
Nhiều xe tăng ,súng nhựa
Ăn mặc thì bẩn bựa
Nhìn như bầy Đười ươi
Mồm vẫn toe toét cười
Bưng bô là tuyệt nhất
Ngày xưa chạy vỡ mật
Bây giờ thì huênh hoang
Nếu không có cái càng
Chắc chẳng còn một mống
Như bộ xương di động
Kéo đàn bên Cali
Ngày đu khóc như ri
Giờ hùng hồn tuyên bố
Sẽ kéo quân đổ bộ
Lấy lại bằng âm binh
Vũ khí thì mô hình
Thân già vài ba mống
Lên mạng thì chửi đổng
Rồi đe dọa tào lao
43 năm kêu gào
Như thần kinh bại não
Tổ cha quân sống ảo
Cả mấy đời bưng bô
Cho đến tận bây giờ
Vẫn mang thân phận chó
Cả đời cha và nó
Vẫn không biết mình ngu
Hết Xuân lại sang Thu
Không
quê hương, biệt xứ
Bao năm
rên ư ử
Nơi xứ người làm Nail
Vẫn bảo nhau mình tài
Sẽ trở về mai mốt
Chết hàng nghìn đứa dốt
Còn lại mấy thằng ngu
Tương lai thì mịt mù
Bu đuổi đi từng đám
Nhưng vì thân hôi hám
Quê nhà cũng chẳng thương
Bầy thú hoang cùng đường
Sống ở đâu cũng nhục
Thôi vô Chùa hoàn tục
Sống nốt mà ăn năn
Cho dù có muộn mằn
Mong Trời cao thứ tội...